Trong suốt hai thập kỷ 1940-1950 tại Việt Nam, cho dù chỉ là 1 tác phẩm dịch từ ngoại quốc, cuốn “Tâm Hồn Cao Thượng” của Hà Mai Anh, đã bao gồm một chỗ đứng xứng đáng trong gác sách giáo khoa tại các trường học với gây những tuyệt hảo sâu xa trong tuổi niên thiếu hụt của thời đó.

Bạn đang xem: Tâm hồn cao thượng hà mai anh

Hà Mai Anh (1905 - 1975), cây bút hiệu Mai Tuyết với Như Sơn, là 1 nhà giáo, là tác giả của rất nhiều sách giáo khoa về văn chương, toán học và cũng chính là dịch giả. Hà Mai Anh quê sinh hoạt Thái Bình, từng có tác dụng hiệu trưởng ở các tỉnh ngơi nghỉ Bắc Kỳ. Ông góp sức nhiều bài bác vở cho các báo đương thời tuy thế sự nghiệp văn học tập của ông hầu hết là những tác phẩm mang tính chất cách giáo dục. Ngay từ năm 1938 cuốn “Công dân giáo dục” đã có được xuất phiên bản tại phái mạnh Định với được bao gồm phủ bảo hộ chấp thuận cần sử dụng làm sách giáo khoa.

Sau kia là những tác phẩm dịch, nổi tiếng nhất là cuốn “Tâm hồn cao thượng” (tiếng Ý: Cuore) đoạt giải văn chương Alexandre de Rhodes 1948, dịch từ tiếng Pháp. Cuốn này nguyên thủy viết bởi tiếng Ý của Edmondo De Amicis cùng tại việt nam được xem như một cuốn "luân lý giáo khoa thư" của cố kỷ đôi mươi và biến hóa "kim chỉ nam" của một nuốm hệ thiếu hụt niên.

Các thắng lợi khác vì chưng ông dịch lại từ giờ đồng hồ Pháp: Vô mái ấm gia đình (Sans Familles), Trong gia đình (En Famille) và Về với gia đình của Hector Malot; Guy-Li-Ve du ký kết (Gulliver"s Travels) của Jonathan Swift; 80 ngày vòng quanh nhân loại (Le Tour du monde en quatre-vingts jours) của Jules Verne cũng khá được nhiều bạn biết đến.

Sau năm 1954 ông di trú vào Nam, có tác dụng hiệu trưởng trường è Quý Cáp ở sài thành rồi gửi sang thao tác làm việc trong Ban Tu thư cùng Học liệu nằm trong Bộ quốc gia Giáo dục của việt nam Cộng hòa.

Khi chủ yếu quyền vn Cộng hòa sụp đổ, ông quý phái Mỹ tỵ nạn với mất ngày đôi mươi tháng 8 năm 1975.

Trong suốt hai thập kỷ 1940-1950 trên Việt Nam, cho dù chỉ là một trong tác phẩm dịch từ nước ngoài quốc, cuốn “Tâm Hồn Cao Thượng” đã gồm một chỗ đứng xứng xứng đáng trong tủ sách giáo khoa tại những trường học và gây những tuyệt hảo sâu xa trong tuổi niên thiếu của thời đó. Nhà giáo Hà Mai Anh vẫn dịch cuốn sách này từ bản Pháp Ngữ “Grand Coeurs” nguyên phiên bản bằng giờ Ý của Edmondo de Amicis (triết gia 1846-1908) vày nhà văn Piazzi dịch ra Pháp Văn.

Tác phẩm này, bởi giá trị giáo dục của nó đã làm được dịch ra 14 đồ vật tiếng và rất phổ cập trong tuổi thanh thiếu thốn niên. Ðây là một trong những tác phẩm thuộc loại ký sự, nhưng câu chuyện kể ngắn được thu xếp trong 10 tháng, từng tháng gồm vài mẩu chuyện kể những các bước và biến chuyển cố tại trong lớp học tốt giữa chúng ta bè, cùng một mẩu chuyện hằng tháng.

Tất cả câu chữ của từng mỗi câu chuyện đều khơi gợi lên hồ hết tình cảm giỏi đẹp của bé người, chưa hẳn qua số đông lời giáo huấn khô khan, đối chiếu hay lý luận cơ mà là qua những mẩu chuyện kể xẩy ra trong cuộc sống thường, diễn đạt những nhỏ người thông thường từ trong lớp học, gia đình cho tới ra ngoại trừ xã hội xuất xắc xa hơn là chuyện của quê hương tổ quốc. Ðây là tấm gương sáng của không ít nhân vật bình thường quanh những em bé xíu học sinh, chuyện một người bán than, một vị thầy mới, một anh học tập trò nghèo, một cậu nhỏ bé yêu nước, một người tù, một tín đồ lính chữa lửa…

Trong xã hội ấy, bao gồm cái xấu cái tốt, tất cả cái gian, loại ngay và trung ương Hồn cao thượng dạy cho thiếu niên biết nỗ lực nào là lòng từ trọng, sự khoan dung, lòng yêu nước, tính thật thà... Cụ nào là nghĩa hiệp, thay nào là lòng trường đoản cú thiện. Câu chữ Tâm Hồn cao thượng đã dạy mang đến tuổi thiếu hụt niên tấm lòng nhân ái, yêu mến yêu, cảm thông với thế giới của những người thiệt thòi trong buôn bản hội tựa như những đứa trẻ mù. Câm điếc, những người lao động lấm láp.

“Tâm Hồn Cao Thượng” là một phiên bản văn xuôi, dìu dịu đầy âm diệu, mà thời xưa các thầy gia sư vẫn cần sử dụng làm những bài “học trực thuộc lòng” mang đến học sinh. Ðó là số đông đoạn văn về ngày tựu trường, học đường, lòng ái quốc với hồ hết lời văn dịu nhàng, tha thiết mà họ khó quên được.

Trong suốt cha mươi năm làm cho nghề giáo, ông đang dành thời hạn để dịch thuật 13 tác phẩm, ngoài các tác phẩm đang kể trên còn có: “Về cùng với Gia Ðình”, Roman Kabris của Hector Malot, “Hoàng Kim Ðảo”, L"ile Au Trésor của R. L. Stevenson, “Con Voi Chúa”, Po Lorn, L"éléphant của R. Campbell, “Chuyện trẻ em Em”, Contes de Perrault của Charles Perrauls, “Cầu Vồng vào Ruộng Lúa”, Arc-En-Ciel dans Les Rizière của Rosy Chabbert, “Thuyền Trưởng 15 Tuổi”, Le Capitain de 15 Ans của Jules Verne, “Thuật Tàng Hình của Vi- Liêm”, Le Secret de Wilhelm Storitz của Jules Verne, “Dòng Sông Tráng Lệ”, Les Superbe Orénoque của Jules Vern, “Em bé nhỏ Bơ Vơ”, Oliver Twist của Charles Dickens. (chưa được xuất bản)

HUY PHƯƠNG

Hai đoạn trích từ “TÂM HỒN CAO THƯỢNG” vị Hà Mai Anh dịch

1.- Ngày khai trường

Tại thành Torino, thiết bị hai, ngày 17

Hôm nay là ngày khai trường. Mấy tháng hè đang thoáng qua như giấc mộng. Sáng sủa nay, mẹ tôi chuyển tôi vào ngôi trường Baretti để ghi thương hiệu lên lớp ba. Đi đường, óc tôi cứ vơ vẩn cho chốn làng mạc quê, mang sự đi học làm ngại. Phố nào thì cũng thấy nhan nhản học trò. Nhì hiệu sách béo chật ních gần như phụ huynh vào download sách vở, giấy, cây viết cặp da.

Cửa ngôi trường đông nghịt đều người, cảnh binh và người gác cổng đề nghị khó nhọc new mở được một lối vào.Vừa cách qua cổng trường thấy 1 bàn tay vỗ vào vai, tôi lag mình ngoảnh lại thì ra thầy giáo lớp hai tôi học tập năm ngoái, mái đầu đỏ hoe vẫn nhằm rối, nét khía cạnh vẫn tươi, thầy bảo tôi:

- Enricô ơi! Thầy trò ta trường đoản cú nay chia tay nhau nhỉ?

Điều ấy, tôi sẽ nghĩ đến, nay thầy tôi lại nhắc, khiến tôi thêm chạnh lòng. Mẹ tôi và tôi phải rầm rịt mãi mới vào được trong trường. Những ông, những bà quý phái trọng, các bà hay dân, thợ thuyền, sĩ quan, người lớn tuổi già, các đầy tớ, ai nấy hồ hết một tay dắt trẻ, một tay cắp gói, đứng chặt phòng trú chân với ở bên trên thang gác. Cảnh tượng rất là náo nhiệt.

Hôm nay, lại được phát hiện ra 7 phòng học ở từng dưới là chỗ ròng rã tía năm trường, ngày như thế nào tôi cũng lui tới, lòng tôi vui mắt vô cùng! trên thềm, các cô giáo chuyên chở tới tấp. Gia sư lớp một đứng ở cửa ngõ lớp, thầy tôi tức khắc bảo:

- Enricô ơi! năm nay em học trên gác. Ít ra ta lại được chú ý em qua lại!

Mẹ tôi đỡ lời:

-Thưa cô, cháu sẽ đến thăm cô luôn.

Chúng tôi kính chào cô rồi đi. Ông Hiệu trưởng, râu tóc bạc đãi hơn năm ngoái, bao gồm vẻ bận rộn vội vàng, hiện nay đang bị vây trong đám những bà, một số người thuyệt vọng vì không thể chỗ mang lại con. Các bạn tôi tới trường đông đủ. đa số người coi mập vọt lên. Ở từng dưới, việc chia lớp vẫn xong. Mấy trò em mới đến trường là lần thứ nhất, không chịu vào lớp, đơ lùi giống như các con ngựa bất kham; fan ta buộc phải dùng sức lôi vào. Bao gồm em đã ngồi vào ghế rồi lại trốn ra, gồm em thấy cha mẹ thì tru lên khóc.

Em trai tôi vào lớp cô Đencatri, còn tôi thì học tập thầy Perbôni sống trên gác. Đúng 10 tiếng thì học trò lớp tôi phần nhiều vào cả; 54 tín đồ trong bọn, tôi dấn mãi mới thấy 15 tốt 16 bạn lớp cũ. Phát hiện ra tôi, anh Đêrôtxi, fan học trò bao giờ cũng chỉ chiếm phần thưởng đồ vật nhất, ngay tức khắc ra hiệu mừng rỡ. đối với rừng rậm cùng non xanh là đều nơi tôi vẫn qua chơi mấy tuần lễ trước thì trường học tập coi bé nhỏ tuổi và buồn tênh!

Hết nhớ cảnh lại nhớ người. Tôi nhớ thầy cũ tôi ở lớp hai, một ông thầy khoan từ với vui vẻ, lúc nào trông thấy tôi cũng mỉm cười. Tôi cực kỳ tiếc không được thấy thầy ở đây với cỗ tóc hoe đỏ rối bù. Thầy giáo cửa hàng chúng tôi bây giờ, bạn to lớn, không có râu, tiếng nói sang sảng. Đứng bên trên bục cao, thầy nhìn xuống chòng chọc hết bạn này đến người khác hình như muốn coi thấu trung ương tình bọn chúng tôi. Thầy nghiêm quá, hiếm khi thấy nở một nụ cười. Tôi suy nghĩ bụng: "Hôm nay mới là ngày đầu, còn mười tháng nữa new đến ngủ hè. Vào mười tháng ấy sẽ có được biết từng nào là câu hỏi làm, bao nhiêu là bài xích làm với bao nhiêu là sự khó nhọc đang hóng ta!", nên những lúc ra về tôi có vẻ như chán nản. Người mẹ tôi răn dạy rằng:

- Enricô ơi! Hãy gan góc lên, con ạ! mẹ sẽ thuộc học bài xích với con...

Tôi yên chổ chính giữa theo chị em tôi về nhà, cơ mà lòng vẫn tiếc một ông thầy vui tính với hiền từ, vẫn thấy trường học kém vui, không bởi năm ngoái.

2.- thầy giáo mới

Thứ ba, ngày 18

Tưởng thế, chứ giáo viên mới cửa hàng chúng tôi đã khéo làm xứng ý mọi bạn ngay sáng hôm nay. Giờ đồng hồ vào học, sau khoản thời gian thầy vẫn ngồi vào bàn, chốc chốc lại thấy một fan học trò cũ qua cửa cúi chào. Cũng có thể có người vào hợp tác thầy và thăm hỏi động viên một phương pháp rất cung kính. Đủ biết học tập trò cũ cũng quyến luyến thầy biết nhịn nhường nào cùng như mong muốn còn được ở sát thầy. Nhưng chào thì chào, bắt tay thì bắt, thầy không chú ý thẳng đôi mắt ai, cứ lảng trông ra cửa ngõ sổ. đa số dấu thân ái và biết ơn ấy tưởng đã tạo nên thầy thoả ý mà lại trái lại đã khiến thầy mủi lòng.

Đến bài bác chính tả, thầy xuống bục, đi lại trong số hàng ghế phát âm cho cửa hàng chúng tôi viết. Thấy một học tập trò mắt có dấu hiệu rục rịch mụn đỏ, thầy kết thúc đọc, lại sát tay sờ trán với hỏi: "Con làm sao?" Thừa lúc thầy quay sườn lưng lại, một anh học trò bàn dưới leo lên ghế dun dẩy như bạn trượt băng. Bất đồ, thầy ngoảnh lại bắt gặp, chàng trai vội ngồi tức thì xuống cúi đầu chờ phạt. Nhưng ông Perbôni đang đập vào vai anh học tập trò khù khờ kia, bảo rằng: "Không được gia công thế nữa".

Có ráng thôi. Rồi thầy bình tâm về địa điểm đọc nốt bài xích chính tả. Lúc viết xong, thầy lạng lẽ nhìn công ty chúng tôi một thời gian rồi ôn tồn nói:

- những con ơi! Hãy nghe ta! bọn họ cùng nhau phải qua một năm học. Họ nên hết sức thao tác làm việc để qua năm ấy đến được tốt đẹp. đề nghị chăm chỉ. Yêu cầu ngoan ngoãn. Ta không có gia đình. Những con là mái ấm gia đình của ta. Năm ngoái, mẹ ta còn, hiện nay người đang khuất. Ta chỉ với có 1 mình ta. Ngoài các con ra sinh sống trên đời này, ta không còn có ai nữa; kế bên sự yêu mến các con, ta không thể thương yêu ai rộng nữa. Những con ví như nhỏ ta. Ta sẽ yêu mến các con. Đáp lại, những con phải mếm mộ ta. Ta không thích phạt một người nào cả. Các con đề nghị tỏ ra là hồ hết trẻ có tâm hồn. Trường ta sẽ là 1 trong gia đình, các con đã là mối an ủi và mối tự hào của ta. Ta không cần phải hỏi lại những con bởi vì ta tin rằng trong tâm địa các con, ai ai như cũng "vâng lời", cần ta gồm lời cảm ơn những con.

Xem thêm: Top 8 Cửa Hàng Bán Dụng Cụ Vẽ Ở Hà Nội, Tổng Hợp 12++ Shop Bán Họa Cụ Uy Tín Tại Hà Nội

Trong Đêm hội ngộ Kỷ Niệm 50 Năm Ngày Ra ngôi trường của Khóa đường nguyễn trãi I trường Đại học tập CTCT vào vào cuối tháng 5, 2019. Tôi gặp mặt anh Hà Mai Khuê (Thiếu Tá Thiết Giáp, bạn học với Nguyễn Lương vai trung phong thời trung học tập ở Đà Lạt cùng cũng là bạn cùng khóa NT I của chúng tôi). Anh Khuê kể lại nội dung bài viết của tôi phương pháp nay 15 năm khi được tin nhà giáo Hà Mai Anh (bác của anh ý Hà Mai Khuê) khuất ngày đôi mươi tháng 8 năm 1975 trên San Bernadino, Hoa Kỳ.

Nhà giáo Hà Mai Anh, phụ vương của Đại Tá Kỵ Binh Hà Mai Việt (1933), tác giả Thép và Máu, việt nam Cội nguồn Cuộc Chiến, nước ta & Hoa Kỳ Trong chiến tranh Lạnh... GS Hà Mai Phương (1939-2009) với tương đối nhiều tác phẩm biên khảo khôn xiết giá trị.

*

Nhà giáo Hà Mai Anh, vị thầy khả kính trong bố thập niên 50, 60 với 70 dưới cơ chế Việt Nam cộng Hòa. Tác phẩm trọng tâm Hồn cao thượng được nhà giáo Hà Mai Anh gửi ngữ cùng với lời văn trong sáng, dịu nhàng, khi hiểu cảm tưởng như những lời vai trung phong tình của cậu bé xíu học lớp tía với bậc sinh thành, với thầy cô...

Hình ảnh vị thầy qua bài bác ký của lưu An viết trường đoản cú Thụy Sĩ, diễn đạt sự trong sáng, cao niên của bên giáo sẽ tận trọng điểm đem cả tấm lòng của chính mình dạy dỗ học trò:

“... Nếu tất cả vị thầy giáo già cả nghèo nàn đầu tiên của đời tôi tại một căn nhà tồi tàn trong một xó xỉnh nào kia của tp Hà Nội. Bạn thầy vẫn dậy tôi đọc với viết vần ABC trong hai tháng ngắn ngủi trước thời điểm ngày tôi thiên cư vào nam năm 1954, lúc ấy tôi đang 8 tuổi! Thì thầy Hà Mai Anh là vị cô giáo thứ tứ của đời tôi, thầy sẽ dậy tôi năm lớp nhì tiểu học, khi tôi 12 tuổi.

Sau lúc vào Nam, việc học của mình lại bị gián đoạn khoảng rộng một năm. Vì phụ huynh và anh em chúng tôi với ông nội tôi đề nghị theo gia đình người sở hữu ông tăng trưởng Đà Lạt có tác dụng rẫy, lập trang trại. Phần lớn sự giúp đỡ, cứu trợ của các cơ quan tiền từ thiện và chủ yếu phủ cho tất cả những người di cư, đang được chủ nhân khéo léo nuốt trọn. Mãi mang đến năm 1955, khi sự tham nhũng, lường đảo tiền cứu trợ của tín đồ di cư bị xét nghiệm phá, chủ nhân ông thất thế. Mái ấm gia đình tôi mới trở về sài Gòn, hòa nhập cùng với đời sống bình thường của các người nghèo khó trong xóm hội.

Lúc di chuyển về dùng Gòn, vì thấy tuổi tôi sẽ lớn, bố tôi đã xin ngang mang lại tôi vào lớp bốn trường Tiểu học tập Chí Hòa. Nhờ kia tôi đã tất cả một may mắn trước tiên trong đời, năm 1967 khi lên lớp Nhì, lớp của thầy Hà Mai Anh. Vị thầy mến yêu và cũng là vị thầy đã tác động rất nhiều đến bạn dạng chất, phía đi suốt cuộc đời tôi. Có lẽ rằng đến nay, ở mẫu tuổi xế chiều, lúc mà số đông ước mong đã được xem là ảo vọng, dang dở, muộn màng. Khi cơ mà sự nồng nàn, hăng say của tuổi tuổi teen đã chớm màu bi ai bã. Tôi tự cảm xúc lương chổ chính giữa mình không bị ray rứt, xấu hổ với phần đông tháng năm học tập và làm việc của mình. Nhiều phần nhờ vào những bài học kinh nghiệm Đạo Đức, cũng như lời răn dạy nhủ nhưng tôi sẽ thấm nhuần trường đoản cú vị thầy nâng niu này.

Với thầy, tôi biết được ý nghĩa sâu sắc của lá cờ vàng cha sọc đỏ. Lá cờ biểu tượng cho phần nhiều ước mơ được ship hàng suốt đời cùng được chết cho nó như một người ái quốc. Tôi đã và đang lịm tín đồ đứng trang nghiêm kính cẩn, hát vang hồ hết câu hào hùng của bạn dạng Quốc Ca mỗi buổi sớm chào cờ ở sân trường trước lúc vào lớp học...

... Rồi với những bài học Lịch Sử, thầy dẫn tôi vào phần nhiều cảm giác bất tỉnh ngây, đầy hào khí bởi với hầu như chiến công vĩ đại của các vị anh hùng của quê hương. Lý hay Kiệt phạt Tống, bình Chiêm. è Hưng Đạo sau hội nghị Diên Hồng là bạn dạng Hịch tướng tá Sĩ oai vệ hùng gần kề đuổi quân Nguyên. Rồi Nguyễn Trãi, khóc tiễn phụ vương bên ải phái nam Quan, gạt nước đôi mắt trở về với Lê Lợi. Sau 10 năm nếm mật nằm gai, ông lưu lại truyền lại muôn thu phiên bản Bình Ngô Đại Cáo. Cuối thế kỷ 18, đúng ngày xuân Kỷ Dậu 1789, cùng với năm biện pháp Mạng dân quyền tại Pháp vua quang quẻ Trung với mẫu áo ngự bào thấm black thuốc súng đánh đuổi quân Thanh như đàn chuột đồng. Tất cả những âm thanh oai hùng của Tổ quốc ngàn năm này đã được thầy êm ả đưa vào tâm tư non nớt của rộng 50 đứa học trò lớp nhị hơn 40 năm về trước, chẳng khi nào tôi quên!

... Rồi những bài Đức Dục, biện pháp Trí, Vệ Sinh, với cả trong tiếng Toán cùng với giọng nói ấm cúng hiền hòa. Thầy điện thoại tư vấn trò bởi con với xưng thầy (lúc kia ở miền Nam, thầy giáo điện thoại tư vấn trò bởi em!) đã khiến cho tình thầy trò gần gũi, nhiệt liệt hơn. Dáng vẻ thầy cao cùng hơi ốm, mái đầu muối tiêu, rẽ ngôi trọng điểm trán (có lẽ thời điểm đó thầy khoảng chừng trên 50 tuổi ?), da cực kỳ trắng, đường nét mặt nhân hậu hòa thân ái. Bộ đồ của thầy 1-1 sơ, luôn luôn luôn dưới dòng áo sơ mi dài tay mầu trắng quăng quật trong gọn ghẽ, có chiếc cà vạt lủng lẳng trước ngực. Hình hình ảnh người thầy trang nghiêm đã khiến cho hơn 50 đứa học trò công ty chúng tôi kính nể, nghe lời chỉ dạy.

Với vị thầy âu yếm này, ký kết ức tôi vẫn tồn tại ghi đậm khá nhiều kỷ niệm, mà chắc hẳn rằng trọn đời tôi chẳng lúc nào quên. Đến nay đã hơn 40 năm rời xa sự khuyên bảo của thầy, tôi có cảm tưởng thầy vẫn còn là một biểu tượng trong ký ức, làm cho khuôn mẫu đến tôi cân nhắc và học hỏi. Để dành cho vị thầy muôn thuở, một nhà giáo dục đào tạo gương chủng loại đó. Tôi xin đề cập mang lại vài chi tiết như là việc tôn vinh một bạn đã trọn đời tận tụy đóng góp cho nền giáo dục và đào tạo của đất nước.

Thỉnh thoảng giữa những giờ dậy học tương quan đến lịch sử dân tộc địa lý, thầy thường thông báo học trò về giang sơn Việt Nam mang sự trở nên tân tiến nông nghiệp làm cho căn bản. Thầy khuyên cửa hàng chúng tôi nên phía sự học tập mình vào kỹ thuật cùng nhất là về nông nghiệp. Với hướng đó, sự góp sức vào nước nhà tích rất và thực tế nhất. Tôi do dự lời khuyên kia của thầy có tác động nhiều mang đến các bạn bè khác của lớp không. Tuy nhiên với tôi nó đã đến trí ghi nhớ của tôi, bỏ ra phối sự ước mơ và nghề nghiệp sau này của tớ một cách quá sâu đậm...