Bạn đang đọc truyện Một đời chỉ cần phải có em của tác giả Hốt Nhiên bỏ ra Gian bên trên website phát âm truyện online.

Bạn đang xem: Một đời chỉ cần có em


Em là giấc mộng đẹp nhất đời anh; Anh hứa vẫn mãi mãi bình thường tình với em. Tất cả lẽ, thiệt sự có định mệnh, cố định em lộ diện trong cuộc đời anh, khiến anh cảm thấy quả đât này chưa từng đẹp như vậy; một mực từ nay sau đây em luôn ở trong trái tim anh, nhíu mày tốt cười, hỉ nộ bi lụy đều tác động ảnh hưởng đến anh; khăng khăng anh đã đuổi theo em, chỉ cần ở ở bên cạnh em, dù khó khăn thế nào cũng không khi nào bỏ cuộc.
Mạnh Tưởng, bình thường Tình. Hai cái tên này trong khi cả đời đính bó cùng với nhau. Lúc anh chỉ là một cậu nhóc, cũng chính là lúc cô đựng tiếng khóc đầu tiên trong nạm giới bát ngát này. Khi cả nhị còn nhỏ, là cô xua theo anh, ỷ lại vào anh, hotline anh là anh trai, anh lại coi cô như một người không hề tồn tại. Vào suốt những năm tháng tuổi trẻ, lại là anh xua đuổi theo cô, bá đạo ước ao trong mắt trong trái tim cô, trong cuộc sống đời thường của cô chỉ có thể có anh, luôn sợ hãi mất đi một thứ bảo vật. Xa phương pháp mười năm sau chạm chán lại, cùng hướng về nhau, lại lấy tình cảm của chính mình giấu bí mật trong lòng, cùng ước ao đến ở kề bên đối phương, lại không dám bước về phía trước.
Anh nghĩ, cô không còn yêu anh, cho tới hiện thời cũng trước đó chưa từng yêu; Cô nghĩ, anh vốn đã không hề yêu cô, cho mặc dù cho là trước kia. Họ nhìn kẻ địch đều đã có cuộc sống đời thường mới của riêng rẽ mình, lòng đau vô hạn, nhưng mẫu mã vẫn bình thản. Tuổi trẻ bồng bột, vì những sai lạc thời trẻ mà một sinh mệnh ra đi, trong lòng cả hai bao gồm một nỗi đau quan yếu phai mờ.
Anh phóng túng bao gồm mình, không thích nhận thua bắt buộc lựa chọn sa đọa. Cô lựa chọn bỏ đi thật xa, không đủ can đảm tự mình đối mặt, nhưng lại sự âu sầu lúc nào cũng tra tấn trong sâu thẳm trái tim, cô khóa chặt trái tim mình, trừng phân phát anh cũng chính là trừng phạt bao gồm mình. Nhiều năm như vậy…. đã rất lâu rất lâu, tình cảm của anh trong khi đã chôn thật sâu vào trái tim, chỉ lúc lơ đãng chợt nhiên biểu lộ ra. Chung Tình thấy, bọn họ thấy, anh là một trong người con trai trưởng thành, tuy vậy ở sâu trong nội trọng tâm lại giống hệt như một đứa trẻ, hại bị yêu thương tổn, càng sợ hãi mình làm tổn thương người mình yêu thương hơn. Mà bình thường Tình, sự ưu sầu của cô, sự cô đơn của cô, tình cảm của cô, lại chỉ có một mình cô biết. Cô vẫn khóa chặt lòng mình, trói buộc thiết yếu mình, lại không tồn tại cách nào làm cho mình thoát thoát ra khỏi xiềng xích.
Có lẽ tuổi trẻ ngớ ngẩn khờ, tuy nhiên hôm nay, không phải yêu vậy nên gì? Hai tín đồ vốn yêu nhau, lại chỉ rất có thể yên lặng hóng đợi. Họ yêu nhau đậm đà như vậy, lại không có cách nào mang lại gần đối phương. Có thể hay không, đến họ gần lại một chút, hoàn toàn có thể hay không, đến họ nhận ra trái tim nhau. Rất có thể hay không, khi nhìn nhau, không thể là mộng ước, có thể hay không, vứt quăng quật tất cả, không trói buộc, không có gông xiềng.
Không tất cả tình yêu nào là thuận buồm xuôi gió, tình yêu đẹp đề xuất qua quy trình toi luyện. Con fan ta đôi lúc vô tình bỏ qua nhau, nhưng mà cũng vô cùng với nhiều sự trùng hợp. Họ vẫn từng bỏ qua mười năm, nhưng duyên phận họ, trường đoản cú lúc này đã bắt đầu. Còn lại, là chúng ta mười năm sau…. Nước chảy thành sông. Mặc dù nước rã thành sông nhưng đường chảy thật sự khôn xiết dài. Bôn ba trong tình yêu, thỉnh thoảng quan sát lại nhau, lướt qua 1 ngọn núi cao thăm thẳm, duy nhất định sẽ tới được hạnh phúc.

tình thân đâu gồm sai lầm, chỉ là tín đồ này bước đi một chút, fan kia bước tới một chút, sẽ có được ngày, chúng ta tìm thấy nhau…


Tàu đã vào ga được một lúc, Hoài lúc này mới uể oải vươn người rồi chậm rãi bước ra khỏi khoang ghế cứng. Cả một đêm ngủ gục bên trên bàn khiến cổ với bả vai đau ê ẩm, Hoài hít đầy một ngực ko khí hanh hao của mùa đông Hà Nội, chợt rùng mình vì một cơn gió khẽ chạy dọc qua vuốt ve sầu khuôn mặt lạnh cóng. Cô xoa xoa bàn tay đông cứng, quăng chiếc túi balo nặng trịch lên vai rồi bắt đầu lững thững bước ra khỏi ga.
Ga tàu từ bây giờ không đông, chỉ còn lác đác vài ba người đang giúp người thân gỡ tư trang hành lý xuống, trở về nhà. Hơi lạnh ùa đến đột ngột khiến Hoài đột nhiên trào dâng cảm giác trống rỗng với cô độc. Mẫu cô độc được sinh ra từ lúc người ta nhận thức được bản thân cho mặc dù có cố gắng thế nào, vẫn chỉ gồm một mình.
*

Tin nhắn điện thoại, của Thu - một chị bạn thân với Hoài nhắn tới.

Xem thêm: Cung ma kết những con dê ngây thơ trong sáng, 03/12 tiền phương


“Này, bây giờ đến The Wind, có anh này được lắm! Mới đi Sing về, bé nhà hơi giả nhé, quan tiền trọng là đẹp trai ngỡ ngàng luôn. Chị hẹn người ta 9h rồi. Bàn số 4, lần này mày nhưng bỏ lỡ chết với chị!”.
Hoài thấy hơi ngán ngẩm, một giây ngán nản sượt qua không khí để bật thành một tiếng thở dài. Cô đã cảm thấy quá mệt mỏi với những cuộc gặp mặt, những lần sắp xếp “mai mối” của các cô chị thích làm “bà nội trợ nhiều chuyện”. Nhưng Hoài ko nỡ từ chối ý tốt của mọi người.
“Ăn mặc, trang điểm thật đẹp, phải câu được bé cá này, không chị đây sẽ uất mà lại chết mất!”
Hoài gài tai nghe, bật khổng lồ bản nhạc đang nghe dang dở, lấy thêm chiếc khăn dày quàng tạm từ ngăn ko kể cùng của vali, cô bắt một chuyến taxi về thẳng tòa soạn.
Khi chuông điện thoại dồn dập từng hồi, Hoài mới cảm thấy hối hận vì lúc ngủ quên không tắt chuông. Trườn dậy trong tình trạng mắt vẫn nhắm nghiền, cô ấn bừa nút nghe, giọng nói chua hơn giấm của Thu vọng ra quý phái sảng từ đầu dây bên kia.
-Cô làm cái gi thế hả? Mấy giờ rồi cô biết không? 8 rưỡi tối rồi cơ mà cô còn trả lời tôi với dòng giọng điệu ngái ngủ có thừa như thế hả?
-Làm gì nhưng to tiếng thế? Em mới đi Hà Giang về sáng sủa nay, đang tranh thủ ngủ bù mà!
-Bù cái đầu đơn vị cô, cuộc hẹn từng nào công tôi sắp xếp mang lại cô cô để bay chốn như thế nào rồi? Tôi mà lại không cẩn thận gọi điện nhắc chắc cô cho người ta chờ đến mai luôn chứ hả?
Hoài giật mình, mở choàng mắt quan sát đồng hồ bên trên điện thoại. Cô nói vội vài ba câu hứa hẹn vào điện thoại rồi chạy như bay vào tủ quần áo, tra cứu bộ đồ gần tầm với nhất, sửa soạn sơ sài thêm một chút rồi lao ra đường.
The Wind là một nhà hàng quán ăn kiểu Tây hơi nổi tiếng, vày vội tiến thưởng quá buộc phải Hoài không kịp ăn vận mang đến phù hợp với thiết kế thanh lịch trọng cùng không khí của bên hàng. Chiếc áo len đỏ kết hợp với áo khóa ngoài kaki lót bông, quần bò bó ngay cạnh và chiếc giầy vans nâu đồng màu sắc với chiếc khăn ống đã khiến cô bé già sắp 27 tuổi trở đề nghị xì – tin hơn bao giờ hết.
*

Khẽ rủa thầm bản thân một câu, rồi hít hà một hơi đầy khí lạnh, Hoài bình thản bước vào quán ăn trong bao bé mắt ngờ vực của nhân viên ở đây. Sau khoản thời gian nói trước với cô lễ tân, Hoài cũng bước đến gần chiếc bàn số 4 đã tất cả người ngồi sẵn.
Ngữ khí nói ra bao gồm vài phần lãnh đạm, người bạn trẻ trong chiếc áo sơ mi thẳng thớm vừa ngẩng đầu lên đã khiến Hoài rùng mình. Không phải do khuôn mặt của anh ta đáng sợ, cơ mà đây đích thực là khuôn mặt tất cả biến hóa thế như thế nào cô cũng nhận ra. Hoài sững sờ, anh ta đã về nước từ bao giờ?
Trái ngược với biểu cảm ngạc nhiên của Hoài, Lâm ngắm một lượt từ trên xuống dưới cô nàng đứng trước mặt. Sau từng ấy năm, cô ấy vẫn chẳng gồm gì vậy đổi, từ vẻ ngoài trẻ con, giọng điệu hờ hững, cùng cả bí quyết ăn mặc ko chút nể nang người đối diện này. Cũng đã được 5 năm rồi, chẵn 5 năm không gặp lại, vậy nhưng mà cảm giác như mới chỉ như hôm qua.
Lâm mỉm cười, đưa tay ra hiệu mời Hoài ngồi xuống ghế đối diện. Mặc mặc dù vẫn còn tương đối sững sờ, nhưng sau một hồi trấn tĩnh, Hoài cũng buông nhẹ người xuống ghế. Vẻ thờ ơ lại phủ lên gương mặt như đọng một làn sương mỏng. Cô đi thẳng vào vấn đề.
-Anh biết trước đối tượng buổi hẹn từ bây giờ là tôi?
*

*

*