Chặng con đường 28 năm đi kiếm lại công lý của chị ý Nguyễn Thị Thùy Dương trú trên Bình Trưng Đông Quận 2, là năng lượng điện hình của nỗi khắc khổ “tột cùng” khi hàng vạn mét vuông đơn vị mình bị chính quyền hô … “biến”.

Bạn đang xem: Chiếc giày của chị dương

Có lẽ “Đời là bể khổ” của Phật Giáo lại mở ra đâu kia trên song vai của mái ấm gia đình chị Dương, một tín đồ dân xuyên suốt 28 năm đi kiếm lời giải đáp cho thửa đất của chính bản thân mình khi nhà vậy quyền thu hồi mà ko được đền rồng bù, dù đó chỉ là 1 trong ân sủng bé dại của các đồng minh “đầy tớ”.

Là gia đình có công, đã từng có lần “biếu” cho các “đồng chí” ít nhiều vật hóa học lẫn tinh thần, nhưng lại nay lại được các “đồng chí” trả ơn bằng việc ảo thuật lô đất của mình thành đất “ông trời” và tiếp đến là đa số nỗi khổ tột cùng nhưng các bè bạn “ban tặng” trong veo 28 năm qua.

1/3 đời bạn là quảng thời gian “kìm nén” nỗi đau nhưng mà bánh xe lịch sử của các bằng hữu nghiền nát trên đĩa cơm của gia đìnnh Chị. Chắc hẳn rằng một đợt tiếp nhữa văn hào Pháp, nhà văn Victor Hugo, lỡ một tác phẩm mang ý nghĩa xuyên quốc gia: (Những bạn tận cùng của nỗi khổ), hoặc nhà văn phái nam Cao cũng lỡ một giờ “chửi”, chửi dòng xã hội thối nát của ráng kỷ 21.

*
Mục Sư Nguyễn Hồng Quang với chị Thùy Dương dàn xếp chuyện dân oan

Sự căm hờn đến tột cùng

Từ ngày được chính quyền ban cho dòng ơn “bể khổ”, mái ấm gia đình chị yêu cầu sống linh giác đến phường khác nhằm mưu sinh. Dàn xếp với bọn chúng tôi, chị Dương mang đến biết, giữa những năm 1990, gia đình chị bị ủy ban nhân dân quận 2 chống chế hơn 24.000 m2 đất trên Phường Thạnh Mỹ Lợi, q2 (Đạo kim cương) và 26.000 mét vuông đất bà nhỏ liền kề, không đền bù, đồng thời tạo thành những tại sao “trên trời” như xây trụ sở ủy ban nhân dân Quận 2. Từ bỏ đó mang đến nay, gia đình chị vẫn gõ cửa ngõ hết khu vực này sang chỗ khác, kết viên cũng chỉ là các lời “hứa suông” của cơ quan tất cả thẩm quyền.

Nhân lúc sáng 20/10, túng thiếu thư Thành ủy tp hcm Nguyễn Thiện Nhân – trưởng đoàn Đại biểu Quốc hội xúc tiếp cử tri Thủ Thiêm tại nhà văn hóa trẻ em Quận 2, với ông Phan Nguyễn Như Khuê – Phó trưởng phi hành đoàn Đại biểu Quốc hội TP, và bà Nguyễn Thị Quyết Tâm, quản trị HĐND TPHCM, thống trị trì buổi họp. Tại đây chị Dương xin được phạt biểu, trình diễn về thực trạng của mình, nhưng lời xin ko được đáp ứng.

Bên cạnh đó, bà quản trị HĐND TP. Nguyễn Thị Quyết trọng điểm lại ngồi bấm năng lượng điện thoại, yêu cầu chị Dương sẽ “gửi” một chiếc giày cao gót mang đến bà Nguyễn Thị Quyết trung tâm dự hộ. Theo ghi nhấn của chúng tôi, tại buổi tiếp xúc, chị Nguyễn Thị Thùy Dương, nói:

Loài người có nhiều cách truyền thông mà không đề xuất nói. Khi gặp những fan không nói cùng thứ giờ với mình chúng ta cũng có thể dùng tay ra dấu, cần sử dụng mắt nháy, mở miệng mỉm cười toe hay mếu máo, họ hiểu được ngay. Phần lớn thứ ngôn từ không lời này đã phát triển hàng triệu năm trước khi loại người sáng chế ra tiếng nói.
Bà Nguyễn Thị Thùy Dương muốn thủ thỉ phải trái với các quan chức Thành Hồ. Nhưng cụ thể là họ không nói cùng ngữ điệu với người dân Thủ Thiêm. Hoặc bọn họ biết giờ Việt tuy thế tai điếc đặc, nói với bọn họ như nước đổ đầu vịt. Bà bao gồm viết thì cũng ko báo, đài như thế nào dám mang đến đăng. Cho nên vì thế bà đã thực hiện quyền thoải mái ngôn luận của mình bằng cái giày!
Bà Thùy Dương chưa hẳn là bạn Việt đầu tiên tháo giày ra để phát biểu ý kiến. Năm 2017 dân tp hà nội đã ném giày tới tấp về phía ông nai lưng Văn Tuân, phó chánh án Tòa Án Nhân Dân cấp cho Cao.
Trên núm giới, vụ ném giày nổi tiếng nhất vừa mới đây diễn ra trên Iraq ngày 14 tháng Mười Hai, 2008, năm năm sau khi quân Mỹ mang đến xứ này. Ông tổng thống Mỹ tới Iraq, vẫn họp báo thì bị một fan ném giầy về phía ông ta. Muntadhar al-Zaidi làm nghề viết báo tuy vậy lại ko “lên tiếng” bằng ngòi cây viết (hay phím vật dụng vi tính) mà lại dùng đôi giày! chính vì trong phong tục fan Á Rập đầy đủ thứ giày, dép được xem là dơ dáy bẩn hạng độc nhất – giống như người Việt mình nói tới những loại vớ vẫn dùng, loại váy hay nội y đã mặc vậy.
Năm 2008, al-Zaidi được cả quả đât Á Rập và Hồi Giáo hoan hô như một anh hùng, sau thời điểm ném giầy vào ông tổng thống Mỹ nhưng mà không trúng. Người ta dựng một tượng phật đồng cao ba mét hình chiếc giầy ở thành phố Tikrit, Iraq, xung khắc một bài thơ. Tuy vậy chẳng bao lâu chính quyền Iraq đang phá bỏ đài đáng nhớ này, để giữ mối giao hảo với cơ quan chính phủ Mỹ! nhiều người nước ta cũng vẫn hoan hô bà Thùy Dương như 1 anh thư khu đất Việt.
Muntadhar al-Zaidi vẫn ném cả đôi giày nhưng không trúng. Bà Nguyễn Thị Thùy Dương chỉ dùng một chiếc giày để phát biểu ý kiến. Phun một viên đạn còn cực nhọc trúng phương châm hơn là phun hai viên, vì vậy bà Thùy Dương cũng ném trượt.
Bây tiếng bà Thùy Dương yêu cầu gửi chiếc giày thứ nhị của mình bộ quà tặng kèm theo đảng ủy Thành Hồ. đến đỡ giá thành của giời. Vì chưng đảng cùng Sản nước ta chỉ new tịch thâu được một chiếc giầy của bà. Giày không đủ song thì không một ai dùng được, đem vứt xó thật là giá tiền phạm.

Xem thêm: Giá Máy Làm Sữa Chua - Máy Làm Sữa Chua, Hàng Việt Nam Giá Rẻ


Thánh Gandhi hồi trẻ tất cả lần tấn công rớt một chiếc giày khi nhảy lên xe pháo lửa trong những khi đoàn tàu gửi bánh. Tất yêu nhảy xuống lượm giày được, chàng giới trẻ Gandhi nhanh trí toá chiếc giày thứ nhị ném xuống theo. Ông giải thích: Ai lượm được chiếc thứ nhất họ có thể tìm thấy mẫu thứ hai cơ mà dùng. Mất giày mà ko than thở, không lo ngại tiếc của, lại nghĩ tức thì đến tín đồ khác, một người xa lạ nào đó mình chưa khi nào gặp. Đúng là tâm tình nhân tát. Bà Thùy Dương cần học tập Gandhi, bởi vì bà hoàn toàn có thể còn bắt buộc phát biểu chủ ý nhiều lần nữa.
Tại sao cần bày tỏ ý kiến bằng mẫu giày? chính vì người ta không có phương tiện nào khác để nói rõ và không thiếu nỗi ghê tởm, “lợm giọng” trước phần đông thứ hôi thối trâng tráo trình diện giữa công chúng. Báo, đài bị đảng cùng Sản cố gắng chặt vào tay, làm thế nào góp chủ kiến được? gồm đứng thân phòng hô bự lên mấy tiếng trước khi bị bịt mồm thì fan tự trọng, không thích nói năng thô tục, cũng bắt buộc dùng các từ ngữ rẻ đúng nút để mô tả nỗi phẫn uất và khinh bỉ của mình.
Có fan sợ tự chiếc giày không thể hiện đủ buộc phải còn viết thêm 1 thông điệp. New đây, ngày 28 tháng Sáu, 2018, một fan dân Đài Loan bắt đầu ném giày vào ông Kha Văn Triết (Ko Wen-je, 柯文哲), thị trưởng Đài Bắc. Trong chiếc giày có miếng giấy viết thông điệp: giày hôi ném Kha hôi (臭鞋丟臭柯, xú hài đâu xú Kha).
*
Đôi giày của bà Nguyễn Thị Thùy Dương ném vào phương diện cả cơ chế ăn cướp. (Hình: Facebook Nguyễn Thùy Dương)

Chiếc giày, mà người miền bắc bộ có lúc phát âm là “dầy,” là thứ ngôn từ thích dụng nhất để nói cho bọn “mặt dầy” bọn chúng nó hiểu. Ném giầy giữa thanh thiên bạch nhật có tính năng mạnh rộng là giữ hộ một chiếc váy dơ nhớp cho 1 ông quan cán bộ, có thiếu nữ đã làm. Cho nên vì vậy dư luận dân Việt đang tán thưởng sức nóng liệt, nhưng lại vẫn nhớ tiếc bà Thùy Dương ko ném trúng mục tiêu.
Ông Nguyễn, một độc giả Người Việt cũng giải thích: “…khi bạn dân lên tiếng mà không có trả lời tương xứng, thì guốc dép vẫn lên tiếng!… lúc guốc dép đã công bố rồi mà lại vẫn không được đáp ứng nhu cầu cho đẹp nhất lòng người dân, thì gạch đá sẽ là vật tiếp nối lên tiếng!”
Nhưng ném đá có thể gây yêu mến tích, ném giày ném dép vẫn chính là phản kháng bất bạo động. Đó là hành động thích vừa lòng nhất cho đám dân đen. Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn làm việc Úc nhận xét: “Hành cồn ném chiếc giày của cô Thùy Dương rất có thể hiểu như là một trong sự làm phản đối trong vô vọng của rất nhiều người ‘thấp cổ bé họng’ đã, đang, cùng sẽ mất đất vị những cơ chế bất công.”
Bà Nguyễn Thị Thùy Dương là một trong những người dân thấp cổ bé xíu miệng đổi mới “dũng sĩ ném giày” mới nhất trong kế hoạch sử. Mà lịch sử hào hùng ném giày đã tất cả từ ngay gần hai ngàn năm trước. Sử sách còn ghi vụ ném giày xưa nhất vào năm 359, lúc Hoàng Đế Constantius II đang kêu gọi dân bọn chúng trung thành, một bạn dân đã ném một chiếc giày và đả đảo ông vua.
Vừa ném giày vừa hô đang thành một truyền thống. Tháng Hai, 2009, Thủ tướng mạo Trung cộng Ôn Gia Bảo qua nước Anh. Ông ta đang đọc diễn văn trên Đại học Cambridge thì một bạn lớn giờ đặt câu hỏi tại sao đh danh tiếng đó lại cho một tên độc tài tới nói láo lếu như vậy? Rồi anh ta ném chiếc giầy về phía quan Ôn, ko trúng. Thương hiệu anh này là Martin Jahnke, một người Đức.
Hành động ném giày có lúc được tổ chức tập thể. Năm 2013, dân Đài Loan chống cơ quan chỉ đạo của chính phủ đã bảo nhau quyên góp giày. Ngày 8 mon Chín, nhiều người dân cùng nhau ném giầy vào Tổng Thống Mã Anh Cửu (Ma Ying-jeou) ngay lập tức trước dinh tổng thống. Không cái nào trúng đích.
Bà Tâm chủ tịch thành Hồ không hẳn là fan đã đứng ra cướp đất của dân Thủ Thiêm, vày lúc đó bà chưa đủ lớn. Nhưng mà bà Thùy Dương không có thù oán riêng cùng với bà Nguyễn Thị Quyết Tâm tương tự như ông công ty của bà là túng bấn Thư Thành Ủy Nguyễn Thiện Nhân. Bà Thùy Dương ném giầy là nhắm ném vào khía cạnh cả chính sách ăn cướp.
Cũng như năm kia dân tp hà nội ném giầy vào ông trần Văn Tuân. Ông Tuân sẽ đọc nhu muốn lỗi ông Hàn Đức Long, một fan bị tòa án Cộng Sản phán quyết tử hình, đang ngồi tội phạm 11 năm mới được minh oan. Ông è cổ Văn Tuân không nhất thiết phải là tín đồ đã xử oan ông Long; nhưng lại ông là 1 trong quan phó chánh án, đại diện cho cả hệ thống bốn pháp của chế độ. Cho nên vì vậy dân vẫn ném giầy dép vào hệ thống tư pháp cộng Sản chứ không cần nhắm vào cá thể ông Tuân!
Anh công an còn hỏi tới cồn cơ thiết yếu trị của bà Thùy Dương và hỏi bà có bị ai thu hút xúi giục không. Bà Thùy Dương tự reviews chỉ là một trong bà nội trợ bếp núc bình thường, tiện thể còn hỏi luôn, “…sẵn đây mang lại tôi hỏi hễ cơ bao gồm trị nào khiến mấy cô chú phun nước, đập nhà, đổ khu đất vào đầu dân vậy? những cô chú là nhà tịch, là ông là bà. Dân là súc vật à?”
Khi một đảng núm quyền coi dân như súc đồ dùng thì đang còn không ít người dân ném giày. Bà Thùy Dương tiên đoán vụ Thủ Thiêm quan yếu yên. Vày “Lòng dân như sóng thần!” bao giờ còn bầy áp, bất công; lúc quyền tự do thoải mái phát biểu của fan dân việt nam còn bị cướp đọat, thì nghề làm giày còn vạc tài.
Người dân nước ta đã thêm một cách thức bày tỏ chủ ý mới. Không được nói, ko được viết, họ chỉ còn giải pháp “làm dấu” tuyệt “ra hiệu” bởi cử chỉ. Tuy thế ném cả chiếc giày đi cũng hơi mức giá của.
Lần tới, khi đón nhận ông tân quản trị nhà nước giỏi ông Tập Cận Bình, bà con gồm thể chỉ việc mỗi tín đồ tháo một chiếc giày ra, cố trong tay, không nhất thiết phải ném cũng được. Một chiếc giày có giá trị bằng vạn lời nói, hàng ngàn chữ viết.
Đăng ngày
Thứ Tư, tháng 10 24, 2018
*

*

*

*
Bài đăng
*
*
Atom
►  2023(721) ►  2022(569) ►  2021(1046) ►  2020(1291) ►  2019(1403) ▼  2018(1630) ►  2017(1737) ►  2016(1798) ►  2015(1782) ►  2014(1930) ►  2013(1865) ►  2012(1935) ►  2011(1975) ►  2010(730) ►  2001(1)
*
Đâu đâu, anh cũng tìm thấy trong những một sự kiện, từng một sự vật phần lớn nét riêng, khiến cho một đồ vật gi rất quen thiên nhiên lạ, một cái gì khôn cùng thường tự dưng thấy bao gồm chút khác thường. Phạm Xuân Đài vén lên tấm màn che phía bên ngoài mọi sự nhằm chỉ cho ta thấy diện mạo hồn nhiên mà bọn chúng thường e ấp che kin… è Doãn Nho
*
Đây là 1 trong cuốn sách nghiên cứu và phân tích nghiêm túc, mà lại cũng là một trong truyện kể đầy nghệ thuật; thể một số loại viết này tôi cho là rất mới, giúp cho bạn đọc nhìn thấy được rõ “chân dung” của một số trong những nhân vật, với đánh đậm nét quyến rũ của những tư liệu quý và hiếm mà Ngô thế Vinh tất cả được. -- Phạm Phú Minh
*
Đối cùng với Ngự Thuyết, ngôn từ và bề ngoài là một thể tuyệt nhất quán bao phủ mọi đề tài, trong số đó tâm thức lưu giữ đày được trình bày không hề ít dưới phần đa dạng khác nhau. ... Đây là bốn duy cốt cán của Ngự Thuyết. ... Nó là một hiện thực khiến cho Ngự Thuyết do dự và còn “vang vọng lâu bền hơn vào hồn, vào tim của các thế hệ mai sau”... - Lê Hữu Mục
*
Và cũng giúp thấy một Như Phong mang tương đối nhiều căn cước: một nhà báo, một đơn vị văn, một nhà vận động cách mạng, một mưu sĩ với dấp dáng “một phù thủy chủ yếu trị,” dù với căn cước như thế nào thì vẫn đang còn một chủng loại số chung là lòng yêu thương nước chắc chắn của Như Phong, từ tuổi thanh xuân tính đến cuối đời. Anh là chất men và cũng là niềm cảm hứng cho nhiều thế hệ.