Ai cũng đều có kí ức của riêng biệt mình. Tôi luôn hỏi nguyên nhân ông trời lại đem đến cho tôi kí ức buồn đến vậy. Tôi từng ý muốn vứt quăng quật kí ức ấy như dấn nút delete trên keyboard máy vi tính nhưng mà tôi không làm được vì trong kí ức ảm đạm nó tồn tại phút giây hạnh phúc, cũng như không tất cả tình yêu làm sao là vĩnh hằng cả chỉ bao gồm nhưng giây khắc là mãi mãi, đủ gan dạ và yên tâm khi nhớ về tình cũ- tín đồ cũ. Đến đây, tôi lại cảm ơn ông trời đã mang lại tôi phần nhiều kí ức đẹp sẽ sở hữu theo theo người vì nó là duy nhất, bởi vì nó xứng đáng giá.

Bạn đang xem: Những câu chuyện tình yêu :: suy ngẫm & tự vấn

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những mẩu truyện cuộc đời - Lần 2")

***

Ai cũng đều có kí ức của riêng mình. Tôi luôn hỏi nguyên nhân ông trời lại mang đến cho tôi kí ức bi thương đến vậy. Tôi từng mong vứt vứt kí ức ấy như thừa nhận nút delete trên keyboard máy vi tính mà lại tôi không làm cho được vì chưng trong kí ức bi đát nó tồn tại giây phút hạnh phúc, tương tự như không có tình yêu nào là vĩnh hằng cả chỉ gồm nhưng giây lát là mãi mãi, đủ kiêu dũng và yên tâm khi lưu giữ về tình cũ- fan cũ. Đến đây, tôi lại cảm ơn ông trời đã cho tôi hầu hết kí ức đẹp mắt sẽ sở hữu theo theo người vì nó là duy nhất, bởi vì nó đáng giá.

*

Tôi bắt đầu từng phút từng giây ngồi lật lại phần nhiều kí ức của bản thân mình về tín đồ cũ. Từng yêu hết mình cho mối tình đầu, cho tất cả những người cũ, cho số đông gì sẽ qua. Vài năm trước tôi ko nhớ lắm về đúng mực ngày nhì đứa phê chuẩn yêu nhau. Chàng trai trai xứ miền Trung, tôi người con gái miền Tây sông nước yêu thương nhau bằng tình cảm khôn xiết đỗi chân thành, nó xanh ngắt đúng độ tuổi 18 song mươi. Nhị đứa vô tình quen nhau trong lớp học tiếng Anh giao tiếp, tình cờ gặp nhau, chắc bởi vì duyên đến nhưng ko nợ nhau. Dần dần dần, hai con fan xa lạ cũng trở thành thân thuộc cho nổi tín đồ này hiểu quá nhiều về bạn kia. Phần nhiều lần tan học anh thường chở tôi về bởi chiếc xe đạp mà anh nói nghịch với tôi là "người yêu không khi nào cưới của mình". Thuở 18 đôi mươi nhiều kỉ niệm trong sáng vô cùng, tôi hay đòi anh chở đi nạp năng lượng kem, uống trà sữa, ăn bánh tráng trộn, ăn cá viên chiên,... Anh nở thú vui thật tươi, rồi cũng ưa thích "đèo" (chở) tôi qua khắp các con đường quen thuộc, qua những con phố, qua những khu chợ đêm sinh viên để tôi vừa lòng dục vọng nhà hàng siêu thị của mình. Anh nhìn tôi bằng góc nhìn trìu mến, hiền khô dịu cùng nụ cười tỏa nắng của anh làm cho lòng tôi chao đảo, như dòng nước ấm rã qua tim. Có lẽ, niềm vui ấy đã quá lâu, tôi cũng ko chắc là lúc nào, tôi không nhớ rõ lần ở đầu cuối anh chú ý tôi với cùng niềm vui tỏa nắng. Tôi không tin tưởng trí nhớ mình đo đắn nó từng tồn tại giỏi không?. Thời hạn là thứ kinh sợ nhất mới thoáng qua đang 2 năm tính từ lúc ngày nhị đứa yêu thương nhau, anh đã xong xuôi xong vấn đề học, còn tôi nên học thêm hai năm nữa mới hoàn tất. Rồi anh về quê nhà làm việc theo đúng ước muốn và bố trí của ba bà bầu anh. Tôi xa anh trong thực trạng như vậy, bạn ta tuyệt nói xa mặt bí quyết lòng. Tôi đã từng có lần nếu kéo không hề ít cho mối tình cũ, nhưng chỉ trong vô vọng. Anh vẫn liên lạc nhắn tin, gọi điện, chat với tôi. Cơ mà tôi cảm xúc xa lạ, bức tường chia cách về không khí quá lớn. Khiến cho tôi ko vớ tay va được anh. Mọi lần rỉ tai với nhau cũng thưa dần núm vào là phần đa lời chào xã giao hay đơn giản là đa số câu nói xa lạ.

Ngày ấy, lúc hai đứa còn cùng nhau tôi hay mơ về một ăn hỏi đơn sơ, giản dị. Nơi ra mắt sẽ là bãi biển hoàng hôn lãng mạn bởi vì tôi yêu biển, yêu thương vị mặn của biển, yêu giờ đồng hồ sóng vỗ mạn thuyền. Anh chỉ quan sát tôi cùng nở nụ cười tỏa nắng.

Một ngày bi đát anh chợt nhắn tin đến tôi, chắc rằng anh không đủ can đảm để hotline trực tiếp cho tôi chăng? Tôi hoài nghi về điều đó. Anh nói rằng anh sẽ nói toàn bộ chuyện bọn chúng mình yêu nhau cho ba chị em nghe, cha anh không nói gì chỉ bà bầu phản đối vì khoảng cách về không gian quá xa, liệu rằng tôi hoàn toàn có thể bỏ cả gia đình, ba người mẹ về có tác dụng dâu xứ người, xứ trong nắng, gió, cát đã nghe hương vị mặn từ muối ? Tôi nghe kết thúc như chết lặng người, tay quan trọng bắm phím điện thoại cảm ứng thông minh trả lời tin nhăn được, tôi khóc không ít cho ái tình sắp đổ vỡ. Thật ra vẫn đổ đổ vỡ lâu rồi từ ngày anh rời xa tp sài gòn về quê thao tác theo ý bố mẹ. Chỉ cần đến đây tôi mới gật đầu đồng ý nó tan vỡ hoàn toàn. Từ từ tin nhắn đều hàng ngày cũng chẳng còn, tôi vẫn đến trường đầy đủ và học hành tốt, vì chưng tính tôi là vậy, học tập ra học yêu ra yêu hai vấn đề chẳng liên quan nhau. Khi màn đêm buông xuống tôi sợ hãi mình sẽ không còn đủ khỏe khoắn và theo thói quen đã nhắn tin đến anh vào từng tối. Nhưng loại tôi ngự trị trong tôi quá lớn, nó có tác dụng phá sản ý định ấy. Tôi chia ly anh trong hoàn cảnh như gắng đó, tôi biết rằng có cố gắng nếu kéo cũng chẳng được gì, bởi tôi muốn tốt nghiệp đh sẽ học tập lên tiếp và tạo thành dựng sự nghiệp ở sài gòn được kề cận âu yếm ba mẹ tôi trong những lúc gầy đau tuổi già. Tôi đọc được anh lưu ý đến gì với anh cũng biết tôi gồm trăn trở ra sao, hai con tín đồ quá đọc nhau thì khi chia tay nó vơi nhàng với thanh thản, không quằn quại, tiếc nuối như bao fan khác. New thoáng qua đã tứ năm, ai rồi cũng yêu cầu khác thôi, thời hạn là lớp những vết bụi phủ mờ toàn bộ kí ức về anh, tôi trân trọng đầy đủ khoảnh khắc đẹp mắt trong vượt khứ. Từng có tình ái đầu đẹp mang đến thế, sẽ lưu lại bên mình, chôn sâu trong tim, thỉnh phảng phất uống cóc trà chiều, ngồi lưu giữ lại các chuyện sẽ qua, chỉ hoàn toàn có thể mỉm cười, vậy là đủ.

***

Hai năm sau thời điểm vết mến lòng đã dần dần nguôi ngoai, đủ mạnh khỏe cho tôi đi tiếp trên tuyến đường đầy hóc búa phía trước. Khép lại trang nhật ký này lại lộ diện trang new và cũng chính là tình cuối cho quãng đời đơn lẻ của tôi.

Tôi cũng phân biệt rằng , cùng nhau trải qua khó khăn hay sống với nhau đều tháng ngày nông nổi bạn ta chỉ muốn nhớ thôi, chắn chắn gì ý muốn gắn bó cả đời cùng nhau. Người ta lựa chọn nhau, cưới nhau âu cũng là duyên nợ sắp xếp bởi ông trời.

Tôi gặp gỡ anh khi anh vừa tròn 30 mẫu xuân xanh, còn tôi lẫm chẫm vào đời sau đó 1 năm tốt nghiệp đại học, tình thân của anh dành riêng cho tôi ko vướng bận gì, khá đầy đủ đầy về đông đảo mặt. Không phải như thời sinh viên, thời gian hẹn hò của tôi cùng anh rất tiêu giảm bởi anh là 1 trong những quân nhân, tôi hiểu được tính chất công việc của anh đề xuất không đòi hỏi nhiều từ anh. Anh không lãng mạn giỏi nói đầy đủ câu tình cảm ướt ác như bao người đàn ông khác như thể " Anh yêu em", "Anh ghi nhớ em quá".....Chỉ nói bâng quơ "anh thèm nạp năng lượng mấy món ăn uống em nấu", "anh nhớ chỗ này, chỗ kia, những con đường quanh co anh tuyệt chở em đi"..... đồng nghĩa tương quan là anh đang nhớ tôi nó 1-1 giản, chân thành, mộc mạc như bao gồm con người anh.

*

Hai con người cùng quê, nhà cũng xấp xỉ nhau tuy nhiên lại gặp mặt nhau giữa vị trí đất chật fan đông âu cũng chính là duyên nợ nhưng mà ông trời định sẵn đến tôi và anh. Ở sử dụng Gòn, mưa giăng ngập lối, cũng có thể có khi nắng êm ấm ùa về. Đến lúc, con người phải lắp bó cuộc đời mình với thứ nào đó thiêng liêng và quý giá mà tiền tài sự phong lưu chưa chắn chắn con bạn đã bao gồm được. Ngày anh được nghỉ ngơi phép sang phòng tôi chơi, anh ăn uống mấy món tôi làm bếp miệng cười tỏm tẻm, tôi hỏi anh:

"Sao anh không nạp năng lượng đi ngồi đó mỉm cười gì vậy?"

Anh trả lời:

"Em nấu tiêu hóa quá, mong gì ngày nào đi làm về anh cũng có cơm ngon canh ngọt bởi thế mãi."

Trời! không lẻ ảnh đang mong hôn mình sao, biết nói gì đây chất xám tôi khi đó đang lâng lâng xúc cảm khó tả. Chợt anh nói tiếp:

"Mình cưới nhau em nhé!"

Tôi lưu giữ những cảnh phim Hàn Quốc họ cầu hôn vô cùng lãng mạn, gồm hoa, có nhẫn, quyện cùng hương thoang thoảng của ánh nến, ...Anh cầu hôn tôi trong ngôi nhà trọ đơn sơ, ngồi ăn uống bữa cơm trắng đạm bạc nhưng êm ấm đến kỳ lạ lùng. Đến giai đoạn trưởng thành và cứng cáp những cảnh quan lãng mạn thật sự không nên thiết, quan lại trọng bọn họ yêu nhau bằng tất cả chân thành, chọn cuộc sống để sống thuộc nhau, để chưa phải hối tiếc vậy là đủ.

Dù tp sài gòn có hàng trăm hàng chục ngàn con đường, hàng vạn quán xá, thì tôi luôn luôn có hướng để trở lại đó là địa điểm bình yên, là niềm vui hằng ngày khi được nhìn thấy anh, nấu hầu như món ăn ngon cho anh, ủi các cái áo, cái quần mang lại anh đi làm. Hay số đông chiều thiết bị 7 có thời gian anh chở tôi trên con đường đầy lá thu bay, dìu dịu nhưng ấm áp đến lạ.

Tôi cho rằng hai Định mệnh mập của Con fan trong hành trình trái đất là : cuộc chiến tranh và Tình Yêu. Thật như ý cho ai nếu không phải sống vào chiến tranh, nhưng lại Tình yêu lại là nhịp đập…thường xuyên….như nỗ lực của Trái Tim, đưa máu đến từng tế bào khung người vậy… Nếu có Tình yêu thì chiến tranh dù tàn khốc, Con tín đồ vẫn vươn dậy, làm nảy nở những điều giỏi đẹp. Tuy nhiên nếu xảy ra Chiến tranh nhưng thiếu vắng tình cảm thì đó mới thực là thảm kịch cuối thuộc vậy .

Xem thêm: Bộ Tranh Thiếu Nữ Bên Hoa Sen Làm Mê Đắm Lòng Người Của Chàng Họa Sĩ Bắc Giang

Ba mẩu truyện tôi viết sau đây như một ngụ ý của tôi về Tình yêu

Chuyện Một : trẻ em mãi không già

Ngày xưa trên thảo nguyên bát ngát có một song vợ ông xã trẻ, hiện ra được một cậu đàn ông rất kháu khỉnh, bụ bẫm.

Lạ thay khi vừa nhoẻn miệng ra đời là cậu khóc mãi không thôi, dỗ thế nào cũng không nín. Người thân phụ đu đưa con trên cánh tay của mình mà nựng rằng: Nín đi, nín đi con trai yêu của cha. Nín đi rồi sau này phụ thân cho con sức khoẻ và gia tài mà phụ vương có. Cậu bé xíu nín được một thời điểm rồi lại khóc to thêm nữa. Người bà mẹ thương quá đỡ con trên tay ck mà ru rằng : Nín đi đàn ông yêu của mẹ. Nín đi sau này mẹ đang cho con một cuộc sống đời thường hạnh phúc trẻ mãi không già. Cậu bé xíu thôi khóc, song môi tươi vui đi vào giấc ngủ êm đềm trong lòng mẹ…

*

Năm tháng trôi qua, cậu bé hiện nay đã là một trong thân niên tuấn tú. Mỗi ngày giúp thân phụ chăn gia súc bên trên thảo nguyên. Đến một ngày kia đàn ông cưỡi bên trên mình ngựa phi băng băng về ngôi nhà của mình, gặp phụ huynh chàng nói: thưa bố mẹ hãy cho con điều mà cha mẹ hứa rất lâu rồi đi. Phụ huynh chàng bảo : bố mẹ hứa gì, để quá lâu nay già cả hoàn toàn có thể quên rồi. Nam nhi nhắc lại lời hứa năm xưa. Phụ thân nói : con ạ, thì phụ vương đã cho con tất cả rồi đấy thôi. Người bà bầu ôn tồn nói : bé ạ, hãy nhìn mái đầu cha mẹ đây, làm gì có cuộc sống hạnh phúc trẻ em mãi ko già, bà bầu thương con buộc phải nói cố gắng thôi.

Nhưng nam giới quyết chí khởi thủy tìm mang lại mình bằng được, giã từ cha mẹ khăn gói ra đi….

Đi mãi, một hôm trên đường chàng gặp gỡ một bên thơ, chàng hỏi : đơn vị thơ ơi, hãy chỉ mang đến tôi cuộc sống đời thường hạnh phúc trẻ mãi ko già ở đâu ? bên thơ mỉm cười, chỉ tay vào đôi chim khách bay cuối chân trời xa nhưng mà nói với phái mạnh : anh hãy đi kiếm ở đó, nơi có những nguồn xúc cảm bất tận. Cánh mày râu cảm ơn, đi tiếp. Đến vị trí khác, thấy một bạn lính cưỡi ngựa như cất cánh trên đường, chàng tạm dừng hỏi. Tín đồ lính vung gươm thét lớn: hãy đi tìm kiếm ở sự cứu vớt nhân độ thế…. đấng mày râu đi…. Và đi mãi…. Một hôm trên đường qua ngôi làng và số đông cánh đồng lúa mênh mông, gặp gỡ bác nông dân đã gánh lúa, nam giới cũng dừng bác lại lễ phép hỏi: xin chưng hãy chỉ mang lại cháu cuộc sống hạnh phúc trẻ em mãi không già nơi đâu ạ ? bác bỏ nông dân nhìn đại trượng phu cười béo và chỉ tay ra cánh đồng vị trí đó không ít nam nữ giới đang vừa thao tác làm việc bên nhau vừa hò hát thật vui mừng : con hãy ra cùng thao tác làm việc với họ, đã tìm thấy làm việc đó….. Phái mạnh nghe và tuân theo tất cả….Thế rồi phái mạnh yêu một thôn nàng trong đó. Chúng ta sống cùng với nhau thật hạnh phúc, sinh nhỏ đẻ cái đông đúc….

Năm tháng trôi đi, hiện giờ chàng trai năm xưa râu tóc đã bạc trắng. Ngồi chơi bên bằng hữu cháu, bọn chúng ríu rít xúm xung quanh ông : ông ơi kể chuyện cho chúng bé nghe đi nào…. Ông bảo : ừ, ngồi xuống đi ông vẫn kể cho những con ông đi tìm cuộc sống hạnh phúc con trẻ mãi ko già như thế nào nhé. Lũ trẻ nhao nhao : không, ông nói dối, làm những gì có chuyện đó… cơ mà ông đã bắt đầu kể, bè phái trẻ đơn nhất tự lắng nghe…. Cuối cùng ông bảo : các con ạ, ông sẽ tìm thấy cho mình rồi đấy. Rồi trâm dìm ông như nói 1 mình : thời hạn trôi về đâu ? thời gian trôi về sau này ! nhưng lại như mẫu xe, hình như đang chở về phía trước tất cả mọi điều của ta từ thừa khứ đến từ bây giờ vậy… Ngồi ngẫm lại yên lòng mà thấy vui sống vì không thể sợ cái già nua của tuổi tác !

*

Chuyện hai : tình thương đích thực

Ở một vùng rừng núi trập trùng phía Bắc, từ khôn cùng xa người ta đã rất có thể nhìn thấy một ngọn núi dựng đứng cao ngất, bên trên ngọn núi phần nhiều thời gian trong thời hạn đều là white color của tuyết phủ. Xưa nay chưa từng có ai để chân lên đó. Quanh dưới chân núi là vài ngôi xã nhỏ, mọi bạn sinh sống an yên và giản dị. Năm ấy sinh sống đó bao gồm một cô bé đến tuổi dậy thì, đáng yêu lắm. Vào lễ hội Xuân, fan người lại tập trung rất nhiều trên phần nhiều tràng cỏ cân đối rộng lớn, thâm nhập vào các trò chơi truyền thống. Đám thanh niên như không thể vô tứ như đông đảo năm, người nào cũng muốn được cô gái xem xét và tìm giải pháp lấy lòng cô. Cô gái đi cho đâu, sự thân thiết của đám bạn trẻ như trở về phía ấy. Rồi tự nhiên và thoải mái một vòng tròn lớn hình thành, cô nàng ngồi giữa thảm cỏ, mọi người ngồi quây xung quanh. Vãn chuyện phiếm, cô nàng đưa tay chỉ tột đỉnh núi cao chót vót nói: Ông nội em vẫn bảo trên đó tất cả một lắp thêm hoa khôn cùng đẹp, em vô cùng tin là cố và ý muốn được rứa mà chiêm ngưỡng và ngắm nhìn bông hoa ấy. Bầy con trai xóm nhao nhao lên cười : em ơi, thế nói cho vui đấy bên trên đỉnh núi chỉ có tuyết nỗ lực kia thì làm gì có Hoa gì sinh sống nổi. Những người đàn anh còn đẹp hơn Hoa phía trên sao em không cài đặt đi….

Trong chỗ đông người ấy chỉ gồm 3 giới trẻ là ngồi yên lặng ngắm cô gái và ngẫm suy nghĩ về những gì cô nàng nói. Họ lẳng lặng trở về nhà….làm theo phong cách của mình.

Người trước tiên kể lại chuyện đó với người mẹ mình, anh vốn được yêu chiều tự nhỏ. Truyền thống lâu đời từ trước đến thời điểm này dân bản ai ai cũng coi hoa Mai là đẹp nhất rồi và với sự khéo léo của chính mình bà chị em đã làm những nhành hoa mai thật giỏi từ rất nhiều miếng lụa hảo hạng gửi cho con trai.

Người máy Hai đi sâu vào rừng. Mất rất mất thời gian thời gian anh mới kiếm được một loại hoa rừng tím biếc, hơi ánh hồng, trông mỏng dính manh nhưng tươi sáng rất lâu. Từ trước cho tới nay có lẽ chả ai thấy bao giờ. Anh hết sức ưng ý, bứng lấy sở hữu về.Người thứ ba đi đến chân ngọn núi cao chất chết giả đó và nhìn lên. Vách cao, trơn, lởm chờm đá tai mèo. Hít rất mạnh vào lồng ngực đầy đủ luồng không gian trong lành với lạnh khá nước…anh trèo lên với song chân cùng cánh tay kiên cố của mình….Anh lên tới mức đỉnh núi, gió buốt quất vào da thịt…không gồm một chủng loại hoa nào cả….chỉ gồm mấy cây cỏ lất phất, băng tuyết sẽ phủ kín trên thân. Anh quì xuống rút bé dao với theo tấn công lên một cây cỏ, sử dụng mũi dao chạm lên đa số mảng băng bám chặt trên kia tạo gần như đường nét mới ….anh đã bao gồm một hoa lá Tuyết long lanh, kì diệu.

Ba chàng bạn trẻ đến nhà bạn nữ cùng một lúc vào ngay gần trưa hôm sau. Trong tâm đập rộn lên cảm tình lạ thường: chàng thứ nhất tự tin, con trai thứ nhị hoan hỉ, nam nhi thứ bố thấy hạnh phúc. Cô nàng ra đón họ mặt bục cửa, đối lập là cha chàng trai. Mắt cô ngời sáng sủa lên, chạy cho bên người thứ ba đón bên trên tay chàng hoa lá Tuyết kì diệu….thốt lên hồ hết lời ca ngợi vẻ đẹp nhất của hoa lá và cảm phục đại trượng phu trai…..Bông Hoa Tuyết rã dần, nhỏ tuổi thành gần như giọt nước rơi xuống dần dần để lòi ra thân xờ xạc của cây cỏ. Cô nàng buông tay để cho cây cối rơi xuống đất và bao bọc lấy chàng trai của chính mình mà thốt lên rằng: Anh! Anh là người bầy ông tuyệt đối hoàn hảo của em. Em yêu thương anh…. Họ không chú ý hai nam giới trai tê đã quăng quật lại bông hoa của chính bản thân mình trên đất, họ đang lầm bầm nào đó rồi bỏ về. Gió thổi làm bay đi mọi thứ mà cả ba người đã với đến….chỉ còn hai bạn bên nhau.

*

Chuyện cha : Viết lại sự tích ngày Valentine

Khát, đói…. Lả người... Thời điểm giữa tháng Hai, sa mạc phái mạnh Xích đạo… thật khó khăn tưởng tượng nổi lại rất có thể khắc nghiệt mang lại như vậy…

Vanlentine thuộc đám người nhỏ nhoi của bản thân mình rũ héo đi thành một hành dọc… bọn họ đi đâu? Không cần biết nữa… chỉ muốn trước mặt là 1 trong những Ốc Đảo, đang phun lên dòng nước mát lành không khi nào khô cạn… Cái ý tưởng của toàn bộ đám tín đồ cùng kiệt ấy bây giờ là sự ám ảnh thậm chí là sự âm thầm oán thán về con phố khổ ải mà Valentin đã đưa họ sa vào… Càng ngày những sứ mệnh cứu rỗi reo tra cứu Tình yêu thương Nhân Quần biến gần như là việc tuyệt vọng trong khổ nạn, từ bây giờ trở bắt buộc xa xỉ hơn lúc nào hết. Nhưng mà điều suôn sẻ là không có bất kì ai còn sức nhằm thể hiện điều ấy bằng chút hành vi cuồng nộ hoặc thoán nghịch. Có tác dụng được gì được khi ngay cả điều ác cũng chỉ rất có thể thoi thóp mà dần thô quắt: Nước! đó là điều duy tốt nhất để mọi cá nhân thấy rất cần phải lê bước, nhằm vượt qua nóng bỏng, vượt trên cả tinh thần là giải khát… bốn bề nắng lửa chói chang, không có ý niệm phương hướng… chỉ cần phía trước với đi… ngã xuống là chết…

Họ đi im lặng và khổ ải như thế. Trong số đó có một cô gái trẻ duy nhất. Người vợ 18 tuổi. Bản tính Nữ êm ả nhẫn nhịn dường như giúp bạn nữ giữ còn duy trì được nhiều công sức hơn những người dân khác. Valentine đứng vị trí số 1 đoàn, như 1 sự gương mẫu kiên trì. Phái nữ đi cuối đoàn tín đồ như một sự thông báo cho những kẻ bọn ông tê sự trường đoản cú trọng mà giữ mình không tụt lại. Thỉnh thoảng một cơn gió nóng như rang bốc lên né vào như mong mỏi làm xói lở, tiến công gục sự sống còn gắng tranh đấu trên bước đi xiêu vẹo của đám người. Đến bây giờ kém mấy ngày là ngay gần 1 năm kể từ lúc Nàng gặp gỡ gỡ, đi theo thiên chức của Valentine mà lên đường. Gia đình Nàng không có gì ai, tòa tháp tiêu tán vì cuộc chiến tranh tương tàn… tuy nhiên chỉ trái tim Nàng biết rằng cô bé đi theo tuyến phố cùng Valentine chưa phải vì mình đã tứ chũm vô thân, bởi vì mưu ước một cuộc sống thường ngày sung sướng ngơi nghỉ một vương quốc thiên mặt đường nào đó… bao gồm con tín đồ của Valentine là vấn đề mà người vợ thấy thôi thúc muốn đi cùng… phụ nữ ý thức Valentine như người lũ ông cao siêu mà phái nữ đã yêu thích vô cùng. “Hết mình” không hẳn là ý niệm hay ngữ điệu trái tim thời đó, nhưng nữ giới muốn còn gì khác quí giá, ý nghĩa sâu sắc nhất của bạn dạng thân đang dâng tặng cho đại trượng phu trên con đường của mình.

Một năm trước, sống xứ sở đó, lúc Vua quan tiền sa đọa, giặc giật nổi lên khắp nơi… cấp thiết tả hết được sự cùng cực lầm than và khổ cực của kiếp người. Valentine trong bộ xống áo vải cha tả tơi, lấm bụi mở ra giữa ngôi làng chỉ với tro vết mờ do bụi và hồ hết đám khói khét lẹt âm ỉ từ đồ đạc và vật dụng và giết người, làm thịt gia thế bị thiêu cháy… Một đám cướp hung hãn cùng cóc cáy thô bạo mang ra một thanh nữ đang chốn nấp trong vết mờ do bụi cỏ gai bên bờ ruộng khô… chúng “hô hố” cười và hò hét kích đụng nhau định có tác dụng nhục Nàng. Cô nàng đã bị thương cùng như tả tơi nhàu nhĩ một sự yếu hèn đuối, pha lẫn căm phẫn và tởm sợ. Valentine bước vào chỗ chúng, tự tôn nhưng khiêm nhường, nhì tay cải thiện tầm đôi mắt cây gậy phòng đường nâu bóng với lễ độ cúi đầu, mái tóc dài hung rubi rủ xuống vầng trán thanh cao, quý ông nói : Nếu các vị phải tiền thì tôi còn một chút Vàng, nếu những vị mong đánh tín đồ thì tôi còn tấm thân, nếu các vị nên vui thú thì cuộc sống sẽ còn nhiều dịp ban tặng, với nếu thấy tôi cần được chết vì làm mất hứng thì xin cứ tùy ý giết mổ tôi đi. Trừ lúc hôm nay, bây chừ không cần làm nhục cô bé này, thì với tất cả những gì đang làm các vị vẫn thấy mình còn là một con người có Trái tim có nhân vốn được bố mẹ sinh ra xin đừng giết chết nó. Cô ấy không được cho tất cả điều mà những vị muốn, sự quá trớn chỉ làm những vị ko còn hoàn toàn có thể coi nhau là anh em được nữa mà lại thôi. Các giọng nói và dáng vẻ của Chàng toát lên một vẻ đẹp nhất và sức khỏe thánh thiện, như có tác dụng hé bừng lên chút tia nắng lương tri trong khốn cùng của tội ác, làm ấm dần lên sâu thẳm trung ương hồn của kẻ tội đồ… chúng sững lại ngừng tay, phần nhiều khuôn mặt cực shock như mượt lại, lặng lẽ âm thầm thả cô nàng ra. Trước lúc lên con ngữa bỏ đi, tên trùm chiếm ngoảnh mặt còn lại một câu nói: “Ngươi không sợ bị tiêu diệt lẩn vùng mà mưu sống cho một người, thì bọn họ cũng ko nỡ chiếm đi thêm 1 mạng sống. Ngươi không hạ mình cơ mà xin mang đến cô ta, thì họ cũng có thể đứng thẳng mà lại không bắt cô ta cần đọa đày. Nhưng mà để xem sự có nhân của ngươi và lòng tốt riêng lẻ của bầy ta gồm làm cho những người còn sinh sống được bao thọ nữa sinh sống đời này giỏi không?".

Đưa Nàng thoát ra khỏi ngôi làng chết chóc đó, nhập vào một trong những đoàn bạn nhếch nhác đói khát mong chờ từ trong bìa rừng, Valentine đứng vị trí số 1 họ lên đường, nhằm thẳng phía Đông Bắc mà lại tiến. Từng kẻ trong đoàn người đó đã được Valentine chạm chán trong những hoàn cảnh khốc liệt không giống nhau, chàng cứu được chúng ta duy nhất hài lòng Nhân ái trong bước đường hành trình dài đi về phía tình thân Nhân Quần... Chúng ta được cứu vớt, được nghe về Nhân Ái như lần đầu do Chàng, được chứng kiến cứu khổ cứn nàn trong hành trình dài cùng nam nhi – người có nghị lực và lòng tin không gì lay chuyển được, và họ được cảm hóa về điều đó…Nàng là cô nàng trẻ nhất trong đoàn, nhưng lại sở hữu Trái tim nhạy cảm cảm độc nhất vô nhị của người vợ tính, có lòng tin như bẩm sinh khi sinh ra để thấu cảm được hơn gần như kẻ không giống về niềm tin của Vanlentine… Đặc biệt đàn bà cảm thấy rõ tính bọn ông táo tợn mẽ, tình cảm đặc trưng mỗi khi đàn ông giúp đỡ, phân chia sẻ, hễ viên, nhường nhịn nhịn mang đến Nàng, khiến Trái tim phụ nữ đâp lên số đông nhịp cảm xúc lạ kì khiến cho Nàng thấy trở về đâu cũng được miễn là cứ được bên Chàng…. Có lần một đêm dừng nghỉ thân rừng thưa, dưới ánh trăng giá mở ảo, mọi tín đồ đã ngủ mê mệt, Valentine vẫn thức chuyển củi vào gia hạn cho lô lửa cháy bập bùng sưởi ấm cho đều người. Thanh nữ hé mở mắt, nhận thấy thế, vơi nhàng đặt chân vào ngồi mặt Chàng…Họ cầm tay nhau, lặng lẽ hôn lên môi với đắm đuối vào nhau…Rồi đấng mày râu nói : thiên chức của Ta đưa đa số người tìm đến Tình yêu thương Nhân quần, dẫu vậy mình gặp nhau thanh nữ là tình thân của Ta, ý nghĩa cuộc đời Ta là từng ngày mang về và thổi vào Trái tim nàng sự sống của nó. Đúng như vậy, trên con phố thiếu thốn, bệnh tật và đau khổ Vanlentine chuyển mọi fan đi , ko đến chỗ nào rõ ràng…Những con người không thể chút gì hi vọng và ý nghĩ về bên cửa, chi phí bạc, danh vọng…nhưng đi bên Chàng, không hy vọng gì nơi mang lại mà là hành trình để reo rắc và gặp gỡ gỡ tình yêu Nhân Quần….Cùng tuy vậy hành như thế Tình yêu Valentine với chị em nảy nở với thâm sâu nhằm vượt qua tất cả…Mỗi ngày hôm qua đi, Valentine luôn dẫn đầu đoàn người, cùng Tình yêu được đánh dấu bởi sự hi sinh nhận về phần mình những khốn cùng hơn, nhịn nhường nhịn rộng chút thức không nên ăn ỏi, rất nhiều điều hay ho như men sống, những hoa lá Chàng hái mặt đường đi…giành mang lại Nàng, để tặng Nàng…

*

Đoàn tín đồ đã mệt nhọc lắm rồi! ngữ điệu không thể tả nổi sự thô kiệt trong tế bào của mỗi cá nhân họ… Đã gồm vài bạn gục xuống trên cát nóng cháy. Không ai còn sức để dìu đỡ được bạn khác khi chủ yếu mình có thể gục ngã bất kì lúc nào. Bỗng gồm một tiếng khàn đục đựng lên, tuy vậy đủ nghe thấy: Ôi kia rồi! gồm phải không? Mọi bạn cố nghển cổ thô khát háo hức quan sát về phía trước… Ôi Ốc Đảo! Họ mừng quýnh vô cùng, như bao gồm phép thần nâng đỡ bước đi của họ. Quãng mặt đường như ngắn lại, không nhiều chốc tất cả đã vào bên trong cái được gọi là Ốc Đảo, thực sự chỉ là 1 trong thành khu đất nện bên trong có một cây hơi to rủ xuống, và như mong muốn là có một giếng cạn nho nhỏ. Toàn bộ đều vượt đỗi vui mừng. Valentine với trọng trách và khả năng của fan dẫn đầu, nỗ lực nhanh nhẹn bước tới quì xuống bên miệng giếng trước lúc đám fan kia hoàn toàn có thể xô ào vào nhau tranh giành. Chú ý thấy bên trong có nước nhưng linh giác mách bảo đấng mày râu là còn rất rất ít. Cúi sâu tín đồ vào phía bên trong dùng tay thử thì than ôi….lượng nước chắc rằng chỉ đủ đến đám tín đồ khỏi chết khô trong thời điểm tạm thời mà thôi. Chàng đứng lên gượng sức bình sinh nói đến mọi fan biết rõ điều đó: những Bạn, chúng ta ơn Trời đang tìm thấy sự sống, mà lại giếng nước mà chúng ta tìm thấy chỉ đủ cho mỗi người vài ngụm nhỏ dại trước khi chờ nó có thể tiếp tục cho bọn họ tin có lẽ rằng mình đã sống. Tôi đang phân phân phát cho chúng ta và tôi vẫn là người sau cùng được phép trải nghiệm nó khi tất cả các bạn đã sở hữu phần của mình. Nhờ đại trượng phu sự độc thân tự được duy trì để mỗi cá nhân có vài ba ngụm nước nhỏ dại nhoi. Đến lượt Cô gái, phụ nữ là người sau cuối trong đoàn fan đến dìm phần nước của mình. Nhưng này cũng là số đông giọt nước ở đầu cuối vét được từ lòng giếng. Thiếu phụ đưa ánh mắt và cảm nhận được không còn tình cảnh. Thiếu nữ nhìn Valenitne, nuốm tươi cười bằng đôi môi vẫn khô nứt nẻ, cố gắng nói bằng giọng chỉ hoàn toàn có thể nghe được khi gió hoàn toàn lặng như sa mạc dịp ấy: “Valentine! Em niềm hạnh phúc vì gặp mặt Chàng, được quý ông yêu. 1 năm đã trôi qua bên chàng, ko ngày như thế nào là nam giới không vày em… hôm nay hãy làm cho em một lần vày Tình yêu, cảm tạ Chàng, vì thiên chức của Chàng. Hãy tin là em còn chịu đựng được, còn sống được cho đến khi giếng nước bé dại này lại đã cho ra thêm hồ hết giọt nước mới”… quý ông cảm hễ quì xuống chuyển âu nước ít ỏi cho Nàng. Thanh nữ nhận lấy thướt tha ngả đầu nam giới ra sau hôn lên má lên môi nam giới nhưng khỏe khoắn và hoàn thành khoát gửi âu nước đó lên môi cho chàng uống…

Nàng gục xuống, không phục hồi được sức nữa, dẫu vậy Linh hồn phái nữ đã cất cánh lên. Đoàn người đã được uống chút ít, ngồi dưới bóng cây che bớt nắng, với chiều xuống dịu khối lượng nhẹ hơn rất các Họ đang qua được cơn nguy nan của mẫu chết. Mọi giọt nước mới từ mạch nhỏ đáy giếng lại đàng hoàng chảy ra… Họ đang được cứu vớt sống và liên tiếp Hành trình…

Valentine sau này được suy tôn là Thánh vày Tình yêu và sứ mệnh cao tay của Chàng. Dẫu vậy ngày hôm đó ở sa mạc, ngày 14 mon 2 - ngày sau này được ghi nhận là Ngày Tình yêu, Một cô nàng đã cảm ơn fan Yêu của chính mình mà dâng tặng kèm cho Chàng hầu như giọt nước, giọt sống ở đầu cuối của mình… Điều kia cũng để cho chúng ta hôm nay hiểu thêm rằng Người bầy ông đã 364 ngày vì sứ mệnh chung, vị người thanh nữ yêu quí của mình, cơ mà họ được an ủi là ngày sản phẩm 365, sót lại trong một năm, rơi vào ngày 14 tháng 2 là ngày bọn họ được người yêu cảm tạ Tình yêu của họ và vị họ!!!